Mười
Lạnh quá, nước hồ lạnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Dòng nước lạnh thấu xương
bao vây lấy người tôi, nước như những nhát dao cắt nát da thịt tôi, khó
chịu quá, tôi không thể thở được nữa rồi!
Mẹ, con lạnh quá, con đau quá! Mẹ, cứu con... con chết đi rồi, liệu có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục hay không!
Dường như thời gian đã
trôi qua vài thế kỷ. Tôi nghe thấy có tiếng người thì thầm to nhỏ, tôi
nghe được cả tiếng phụ nữ đang khóc.
Mi mắt tôi nặng như đeo
chì, không tài nào mở ra nổi. Tôi khe khẽ động đậy, mới phát hiện ra
toàn thân đau nhức. Cuối cùng thì xung quanh tôi không còn là mênh mang
sóng nước nữa, xem ra, tôi đã chết thật rồi! Chết rồi cũng tốt, chết rồi
là được giải thoát. Cho gia đình và cho cả bản thân tôi.
Tôi cảm giác như đang có
hai bàn tay của ai đó nắm chặt lấy tay tôi, đôi tay ấy vô cùng mềm mại,
ấm áp, bao trọn lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tôi như đang sợ
làm tôi đau đớn. Trong trí nhớ của tôi, sự yêu chiều đó chỉ có thể là
của mẹ. Sao mẹ lại ở đây? Vậy thì, đây chắc chắn không phải là địa ngục
rồi.
Tôi từ từ mở to đôi mắt. Cảnh vật trước mắt biến đổi từ mờ mờ ảo ảo sang sáng sủa, rõ nét.
Phía đầu giường, màn che
và chăn đắp đều mang những màu sắc thân thuộc với tôi, là những đồ vật
trong phòng của tôi. Tôi cảm thấy mình như một linh hồn cô độc, hàng
trăm năm sau quay trở lại thăm viếng chốn xưa.
"Sở Sở..." tiếng gọi dịu
dàng và thân quen đó càng trở nên rõ ràng hơn, suýt nữa thì khiến tôi
rơi lệ. Đó là tiếng gọi của mẹ, tôi làm sao có thể nghe lầm được!
Tôi cố gắng định thần lại, muốn nhìn cho rõ người đang nắm lấy bàn tay tôi kia.
"..." Là mẹ! Đúng là mẹ
rồi! Tôi xúc động bội phần, muốn gọi một tiếng mẹ nhưng quả thực không
còn chút sức lực nào, chỉ có thể khẽ mở miệng, động đậy đôi môi, không
phát ra được thứ âm thanh nào.
"Bồ Tát phù hộ, con đã
tỉnh lại rồi!" Tôi đã nhìn rõ rồi, người phụ nữ giàn giụa nước mắt đang
ngồi kia chính là người mẹ đã bốn năm rồi tôi chưa được gặp lại!
Một tiếng hắng giọng uy nghiêm từ phía sau vang lên, là cha, cha cũng đã đến thăm tôi, "Đã không còn nguy hiểm nữa, ta đi đây".
Tôi rớt nước mắt nhìn cha,
cha thở dài não nề, lắc lắc đầu, quay người lại nói với mẹ :"Bà ở lại
đây trông nom con. Thật là tội nghiệp!".
Một bóng người cao lớn lướt qua ô cửa, hình như là em trai. Tôi nhìn không rõ.
Tất cả những người thân
của tôi đều có mặt ở đây ư? Tôi ngờ rằng mình đang nằm mơ! Chỉ có trong
giấc mơ mới có điều kỳ diệu như vậy.
Mẹ đang ngồi bên cạnh
giường, không ngừng xoa ấm đôi bàn tay tôi, chốc chốc lại áp đôi tay của
tôi lên má mình. Bàn tay tôi đã thấm ướt nước mắt của mẹ.
"Mẹ...", cuối cùng thì tôi cũng thều thào được một tiếng. Nước mắt cũng theo đó mà tuôn rơi.
"Con của mẹ! Con của mẹ!"
Mẹ không kềm chế được, phục người xuống ôm chầm lấy tôi nức nở. Mẹ khe
khẽ lắc đầu, miệng không ngớt gọi tên tôi.
"Mẹ...", tôi cố gắng hét
lên thật to. Bốn năm qua, bao nhiêu bất mãn, bao nhiêu oan ức, bao nhiêu
đau khổ, bao nhiêu nhớ nhung đều được dồn hết vào tiếng kêu đó. Nỗi ấm
ức của tôi chỉ có thể nói được với mẹ, bà không tin theo Phật, cũng
không ăn chay, nhưng mẹ là người duy nhất yêu thương tôi trên thế gian
này.
Nhưng cách đây không lâu, ngay cả mẹ cũng không cần tôi nữa. "Mẹ!" Tôi hét lên, tiếng gọi lại thêm phần chất vấn, trách móc.
"Mẹ..." Cổ họng tôi nghẹn lại, ngoài tiếng gọi mẹ, tôi không nói được một từ nào khác.
"Sở Sở, con gái của mẹ! Mẹ
biết con đã phải chịu nhiều ấm ức rồi. Mẹ đều biết cả rồi." Mẹ ôm chặt
lấy tôi:" Tất cả đều qua rồi! Tất cả đều ổn rồi, sau này mẹ sẽ luôn ở
bên cạnh con... mẹ sẽ không bao giờ rời xa con nữa".
Sự kiên cường có được
trong bốn năm qua bỗng chốc vỡ òa , tan tác muôn nơi. Tôi ôm chặt lấy cổ
mẹ, lần đầu tiên được khóc một cách thoải mái. Chỉ khi được ở bên mẹ,
tôi mới có thể thoát khỏi cái bóng là một người phụ nữ trưởng thành để
trở về làm một đứa trẻ con.
"Mẹ, con lạnh lắm, có rất nhiều nước, con sợ lắm..." Tôi co rúm người lại, cố gắng nằm gọn trong vòng tay của mẹ.
"Đừng sợ, đã có mẹ ở đây
rồi. Con còn đang sốt, mau nằm xuống đi, kẻo lại bị nhiễm lạnh." Mẹ đưa
tay lên lau nước mắt, nhẹ nhàng đặt tôi nằm xuống, đắp chăn lại cho tôi,
cử chỉ vô cùng dịu dàng, vô cùng cẩn thận, dường như tôi vẫn đang là cô
bé của mười mấy năm về trước. Tôi ngửi thấy mùi hương thân quen toát ra
từ cơ thể mẹ. Đó là mùi của mẹ, suốt đời này, tôi cũng không thể nào
quên được mùi hương đó.
"Mẹ." Tôi lại gọi bà, nhìn thẳng vào đôi mắt bà.
"Gì thế?" Mẹ trả lời, bà
cũng đang nhìn tôi, kiên nhẫn chờ đợi câu nói tiếp theo của tôi, trong
ánh mắt mẹ tràn ngập sự ấm áp và hiền hậu.
"Con đói rồi! Con muốn ăn những món ăn ngon!" Tôi nũng nịu nói với mẹ, khi còn bé, mỗi lần khóc xong, tôi đều nói với mẹ câu đó.
Giờ đây, khi vết thương
lòng của tôi đang dần dần kín miệng, dường như tôi đang được trở về
những năm tháng ấu thơ vô lo vô nghĩ ấy, nũng nịu một chút lại càng nhận
thêm sự yêu chiều.
Mẹ dịu dàng xoa đầu tôi, vừa cười vừa nói:" Được, mẹ sẽ chuẩn bị những món ngon cho con ăn".
"Con muốn ăn canh trứng!", tôi nũng nịu với giọng yếu ớt.
"Được, canh trứng!", mẹ gật đầu chiều chuộng.
Đây mới chính là mẹ đẻ,
cho dù bạn là người vợ bị ruồng bỏ, cho dù bạn là người vợ vô sinh hay
mắc tội đố kỵ, mẹ vẫn mỉm cười với bạn, nụ cười của mẹ mãi mãi ấm áp như
tia nắng mùa đông, rất dịu dàng và dễ chịu.
Tôi bỗng nhiên thầm cảm ơn Trời Phật đã cho mình được sống lại.
Sau vài ngày tuyết rơi, vài ngày mưa, bầu trời đã dần chuyển sang có nắng.
Sức khỏe của tôi đã dần
dần hồi phụ nhờ sự chăm sóc chu đáo, tận tình của mẹ. Chỉ có điều, ngoài
mẹ ra, tất cả mọi người trong nhà vẫn còn cảm thấy nặng nề vì sự quay
về của tôi. Nhưng sau hành động cực đoan nhảy xuống hồ tự vẫn đó của
tôi, bọn họ đều không dám dùng lời lẽ xúc phạm để kích động tôi nữa.
Người đã từng một lần chết
hụt thường rất trân trọng sinh mạng, tôi đúng là một người như vậy. Tôi
gắng gượng đón nhận ánh mắt lạnh nhạt của cha và ánh nhìn thiếu thiện
cảm của em trai, sau lưng họ, tôi thường xuyên tự an ủi bản thân mình.
Tôi vẫn thường ngồi trên
căn gác nhỏ chơi đàn. vẫn là khúc “Tứ Trương Cơ”. Giống hệt như một
thiếu nữ đang chờ đến ngày được gả chồng.
Bốn năm đã trôi qua, cảnh
vật vẫn còn nhưng người thì đã mất. Nhưng không phải tất cả đều đã mất
hết, thời gian vẫn còn lưu lại rất nhiều hồi ức quý giá, nó khiến tôi
giống như một người già, an nhàn ngồi xâu chuỗi những kỷ niệm đó lại.
Hai tháng sau. Vườn đào
phía dưới căn gác lại bắt đầu nở hoa. Mùa đông lạnh lẽo đã trôi qua, mùa
xuân tươi đẹp đã thực sự đến rồi.
Thật tình cờ, anh họ và mùa xuân lại đến cùng một lúc.
Đương nhiên, con người lãng mạn của tôi đã từng hoài nghi rằng, liệu có phải anh họ chính là người mang mùa xuân tới hay không.
Mười một
Mẹ dặn tôi, buổi tối đến
phòng khách để cùng mọi người dùng cơm. Tôi không hiểu ẩn ý của mẹ, do
dự một lát, cuối cùng tôi cũng đồng ý.
Tôi còn nhớ rõ buổi tối hôm đó, khi cơn mưa chiều vừa dứt, bầu trời như vừa được gột rửa, ánh trăng sáng trong tuyệt đẹp.
Trong nhà có hai vị khách, tôi hành lễ xong vẫn cúi đầu mãi, phấp phỏng lo lắng.
“Em họ?” Một giọng nói vang lên, vẫn trầm ấm như bốn năm về trước.
Tôi thảng thốt như vừa bị điện giật, ngẩng đầu lên nhìn liền bắt gặp đôi mắt ấy.
Chủ nhân của đôi mắt ấy là
người đàn ông mà tôi đã từng ngày đêm nhớ mong, tôi vẫn còn nhớ như in
bốn năm về trước, chính chàng là người đã dạy cho tôi biết thế nào là
tình yêu.
Vì quá bất ngờ, lại là lần gặp mặt sau bao năm xa cách, tôi quên hết cả lễ giáo, cứ ngây ra nhìn chàng.
Bốn năm rồi, nhưng thời
gian dường như không để lại dấu tích gì trên con người chàng, vẫn là đôi
mắt biết cười, vẫn lịch lãm, phong độ muôn phần.
Còn người đang ngồi trước mặt chàng đây, lại đã từ một thiếu nữ ngây thơ trở thành một người vợ bị ruồng bỏ.
Khi đem so sánh hai than
phận ấy với nhau, tôi lại không thể chịu đựng được cái nhìn ấy, đành cúi
gằm mặt xuống. Trước ánh nhìn trân trối của chàng, tôi cảm thấy vô cùng
tự ti.
Tôi thầm trách mẹ, sao mẹ
lại gọi tôi tới gặp mặt, mà lại gặp đúng anh họ, người mà tôi không thể
thanh thản nhận mình là một người vợ bị ruồng bỏ. tôi thà rằng vĩnh viễn
không được gặp lại anh họ nữa, như vậy, ấn tượng về tôi trong tâm trí
chàng vẫn là một thiếu nữ ngây thơ, trong sáng.
“Là em họ Sở Sở đây ư?
Đúng là con gái lớn lên thay đổi nhiều quá, suýt nữa thì ta cũng không
nhận ra!” Anh họ thốt lên, dường như chàng cũng không giấu nổi cảm xúc
của mình, sao giọng nói, “Ta nhớ bốn năm về trước, em họ đã mười lăm
tuổi rồi đúng không? Ta cứ nghĩ rằng, cô em họ xinh đẹp có một không hai
này đã sớm được gả cho người ta rồi cơ chứ! Không ngờ còn được gặp lại
tại đây! Em họ chần chừ chưa muốn được gả đi, phải chăng còn đang kén
chọn, chưa tìm được chàng trai nào ưng ý?”
Sau những câu nói của anh họ, mọi người trong nhà quay sang nhìn nhau, không biết phải trả lời như thế nào.
Cha lại thở dài, sắc mặt u
ám hơn, tự tay nâng cốc lên uống một mình. Em trai cười nhạt một tiếng,
cũng không buồn giải thích, chỉ chú ý vào mấy món ăn. Mẹ quay mặt đi,
dường như đang muốn giấu những giọt nước mắt.
Anh họ nhìn thấy nét mặt
của mọi người trong nhà thay đổi, một người thông minh như chàng đã hiểu
rõ chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó, thế là chàng bèn tự hóa giải
bầu không khí u ám đó: “hẳn là em họ Sở Sở đang chờ tại hạ đến cầu hôn
đây”. Nói xong liền cất giọng cười vang.
“Xoảng…” một tiếng, bát của tôi rơi xuống nền nhà, vỡ vụn. Tiếng bát vỡ rạch ngang bầu không khí, giòn tan, ngân nga.
Anh họ vẫy vùng bên ngoài
đã bao nhiêu năm nay, chắc cũng đã học được nhiều điều. Nhưng sao chàng
có thể ngờ được rằng, câu nói vừa rồi của chàng như một mũi kim nhọn,
đâm thẳng vào trái tim đã tan nát vì đau khổ của tôi.
“Mẹ, Sở Sở hơi đau đầu.” Tôi đau khổ nói với mẹ.
“Ờ, ờ! Vậy con mau về
phòng nghỉ ngơi đi!”, nói xong, mẹ đỡ tôi đứng dậy, “Con bé từ nhỏ đã
nhiều bệnh, mấy hôm trước còn bị nhiễm lạnh vẫn chưa khỏi hẳn. Để tôi
đưa con bé về nghỉ ngơi. Đã làm mọi người mất hứng, xin được lượng thứ”.
Mẹ đỡ tôi bước ra ngoài. Tôi cố gắng né tránh ánh nhìn quan tâm của anh họ.
Đôi tay tôi lạnh giá, mẹ dùng tay của mẹ để ủ ấm nhưng vẫn không thể sưởi ấm trái tim đang bị đóng băng của tôi.
Mẹ là một người phụ nữ
nhanh ý, mẹ biết rằng điều tôi sợ nhất lúc này là những lời an ủi sáo
rỗng, thế nên mẹ chỉ đỡ tôi đi, không hề nói một câu nào.
Đêm hôm đó, mặt trăng tròn giống như một cốc nước đầy, những chuyện đã qua như nước đang tràn ra khỏi miệng cốc.
Nỗi niềm thương cảm của tôi cuối cùng chỉ có thể chôn chặt trong lòng.
Một đêm không ngủ.
Lần này anh họ bận đi làm ăn, tiện thể trên đường ghé thăm nhà tôi. Sáng sớm hôm sau đã vội vàng từ biệt.
Lại một thời gian nữa trôi
qua, đúng vào tiết tháng Ba, hoa đào nở rộ trong nắng xuân, từng đóa
hoa đua nhau khoe sắc. Mỗi khi có cơn gió thổi qua, những cánh hoa đào
phớt hồng lả lơi bay theo làn gió, thật là một khung cảnh nên thơ.
Tôi cao hứng mang theo đàn
vào vườn đào, gảy khúc Tứ Trương Cơ, một khúc nhạc vừa đẹp đẽ vừa bi
ai. Đẹp đẽ thì có tên, bi ai lại không tên.
Con đường nhỏ trong vườn không có ai, hoa đào đang kì nở rộ, vài cánh hoa phất phơ bay theo gió rồi rơi xuống.
Một mình ngồi đàn, đắm chìm trong cảnh sắc, tôi dường như quên hết đau khổ, quên cả bản thân mình.
Không biết bao lâu sau đó, khi vô tình ngẩng đầu lên, tôi lại nhìn thấy chàng!
Chàng đang đi về phía tôi với những bước đi đầy tự tin. Tôi thoáng giật mình, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.
Tôi vội vàng đứng dậy, cảm thấy mình như là khách còn chủ nhân của khu vườn là người đang bước tới kia.
Tôi đứng dậy, cúi mình hành lễ chào anh họ với một tâm trạng bất an.
“Là do tiếng đàn đã gọi ta
tới đây. Không muốn làm mất nhã hứng của em họ. Em họ đừng dừng lại, cứ
chơi đàn tiếp đi. Cứ coi như ta không có mặt ở đây. Từ trước tới giờ,
ta chưa được nghe một tiếng đàn nào hay như vậy.” Chàng cười nói, sau đó
quả nhiên ngồi xuống. Tôi liếc trộm anh họ, đôi mắt chàng như bầu trời
quang đãng vừa được một trận mưa gột rửa, nó trong suốt và sáng lấp
lánh. Anh họ rất hay cười, cũng giống như cơn gió, khiến người ta cảm
thấy thoải mái nhưng lại không thể nắm giữ trong tay.
Tính cách của tướng công và anh họ hoàn toàn trái ngược nhau. Tướng công vừa lạnh lùng lại kiệm lời.
Nghĩ đến tướng công, tôi lại cảm thấy buồn, không còn tâm trạng nào để chơi đàn được nữa.
“Em họ, tiểu sinh mặc dù
không hiểu âm luật”, chàng bỗng nhiên mở lời, khi nói, mắt chàng nhìn về
phía xa, dường như tôi đang ở một nơi nào đó xa xôi lắm, “nhưng thực sự
lại cảm thấy rằng, những âm thanh này chỉ ở trên trời mới có. Nếu có
lời hát, em họ có thể hát một khúc được không, tiểu sinh sẽ cảm thấy đã
không uổng công sống trên cõi đời này”.
Hai má tôi đỏ ửng lên, tôi cúi đầu thật thấp. Sau khi đã lấy lại tinh thần, tôi bắt đầu vừa đàn vừa hát.
Nhất trương cơ, lưu hà
khuynh tận nhiễu xuân đê. U lan giáng thảo phương trạch lý. Băng cơ ngọc
cốt, yên chi thúy đại, tương đối dục hồng y.
Nhị trương cơ, mấn hương khinh tản mộc tiên tư. Tu trì tịch tí yểu dung lệ. Hồi mấu tiếu ngũ, nhân ôn nghi vụ, thiển họa tự y y.
Tam trương cơ, mộ hàn
do xuyết liễu phương chi. Tinh nông nguyệt thiểm hoa nghi lệ. Hàm tình
tuyển vĩnh, uyên ương minh triết, tối thị lưỡng tâm tri.
Tứ trương cơ, hoa khai
hoa tạ ảnh song phi. Xuân phong bất giải sầu tư vị. Thanh tôn tố tửu,
triện hương nhược tự, vĩnh dạ luyến si mê.
Ngũ trương cơ, triều
triều mộ mộ vũ phi phi. Đào hoa kết tử thừa an dật. Sơn lâm mộng viễn,
quỳnh hồ xao tận, cầm tự trữ toàn cơ.
Lục trương cơ, ngân hà
hoạch đoạn lưỡng tình si. Minh loan tâm tại thường tương ức. Phồn hoa
đãi tiễn, sơ chung thôi hiểu, cơ độ ký tương tư.
Thất trương cơ, sầu
trường thí tửu vãn lai trì. Thiều thiều tiêu hán chung vô kế. Họa lầu
vân vũ. Lương tiếu kim cô, nhất mộng đoạn trần ni.
Bát trương cơ, mộng lam
tương kiến phán xuân quy. Tân tranh điều trụ thanh như lập. Cung thương
nan lý, huyền âm như mộng, hà xứ mịch linh tê?
Cửu trương cơ, tiểu thư
cầm tự triện thanh trì. Hiên song u ám hoa chi bích. Lưu vân túy hoán,
quỳnh khôi ám tín, vô nại lưỡng bồi hồi.
Kết thúc một khúc hát, khi
ngẩng đầu lên, tôi lại bắt gặp ánh nhìn đắm đuối của anh họ. Tôi vừa
xấu hổ vừa lúng túng, khe khẽ nói câu cáo từ rồi đứng dậy toan quay bước
ra về.
“Đợi đã.” Anh họ vội vàng gọi tôi, khuôn mặt đầy căng thẳng.
Tôi tò mò nhìn chàng, chờ đợi câu nói tiếp theo.
“Em họ”, chàng mỉm cười
ngượng ngùng, “thực ra, ta cũng không biết mình gọi nàng lại để làm gì.
Chỉ có điều, ta không muốn nàng ra về. Ban nãy, em họ ngồi đây đánh đàn,
trông thật giống như một tiên nữ gián trần!”.
“Anh họ chế nhạo tiểu muội rồi.” Miệng tôi thốt ra như vậy nhưng trong lòng lại thấy rất vui.
“Thật vậy đó!” Anh họ không cười nữa, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
“Vậy anh họ đã bao lần nhìn thấy tiên nữ rồi, tiên nữ trông như thế nào?” Tôi cười nhạt, nghiêng đầu hỏi chàng.
“Tiểu sinh chưa có diễm
phúc được nhìn thấy tiên nữ, nhưng nét đẹp nghiêng nước khuynh thành của
nàng, e rằng ngay cả tiên nữ giáng trần cũng không thể sánh bằng.”
Anh họ nói những câu ấy
với một thái độ tự nhiên, mặc dù cách nói hơi khoa trương nhưng nghe
xong, tôi cũng không nén nổi sự vui sướng trong lòng. Dù vậy, tôi vẫn
phải từ tốn nói: “Anh họ lại nói đùa rồi”.
“Em họ, ta rất muốn được ở
bên em họ lâu hơn. Nàng đừng rời khỏi đây, hãy hát thêm vài khúc nữa
cho ta nghe đi!” Anh họ cất giọng cầu khẩn, giọng điệu hồn nhiên như
người lớn đang dùng kẹo để dỗ dành trẻ con vậy.
Tôi bỗng nhiên mạnh bạo
nhìn thẳng vào chàng, chàng cũng đang đưa mắt nhìn tôi. Khi hai ánh mắt
giao nhau, chúng tôi cũng kịp trao nhau một nụ cười nhẹ, giống như chú
chim yến bay lướt qua mặt nước hồ vậy.
Tôi mỉm cười và bắt đầu ngồi xuống.
Tôi hát cả một buổi chiều,
anh họ cũng ở bên tôi cả một buổi chiều. Môi khi kết thúc một khúc
nhạc, anh họ lại khẩn khoản yêu cầu thêm một khúc hát nữa. Tôi thường
chỉ mỉm cười, không tiện từ chối.
Tôi làm sao có thể từ chối
được đây, làm sao có thể từ chối một người đàn ông đã giúp tôi hiểu
được những cảm xúc đầu đời. Chàng chính là bí mật sâu kín nhất trong
lòng tôi, không ai biết được rằng, bốn năm trước, sau khi chàng đi rồi,
giấc mơ của tôi đã bị nghiền nát.
Thế là, trong một buổi
chiều xuân, khi ánh nắng chan hòa nơi nơi, gió xuân khe khẽ thổi, anh họ
lại xuất hiện và hoa đào trên đầu đang đua nhau khoe sắc.
Tôi còn nhớ rất rõ, hôm đó, chúng tôi đã ở lại trong vườn đào rất lâu.
Cho tận tới khi màn đêm đã
dần dần buông xuống, cho tới khi mặt trời đã khuất sau những rặng núi
xa xa, cho đến khi những giọt mưa đêm nhè nhẹ rơi xuống.
Bốn năm trước, có một
người đàn ông đã hái một bông hoa đào, cài lên bím tóc của tôi. Và những
cánh hoa đào ấy đã nhẹ nhàng len lỏi trong những ngóc ngách sâu thẳm
nhất trong tâm hồn tôi.
Mười hai
Anh họ đi rồi, để lại một câu, câu đó là nhớ nhung da diết.
Tôi vẫn thường nhớ lại
buổi chiều đầy nắng đó, và những tia nắng ấm áp của buổi chiều hôm ấy đã
sưởi ấm cả những nơi sâu kín nhất trong tâm hồn tôi.
Vài ngày sau tôi lại nhìn
thấy chàng, vẫn tướng mạo nho nhã, lịch lãm đi ra đi vào phủ họ Ngụy.
Đám a hoàn bắt đầu thì thầm to nhỏ, nói dạo này thiếu gia hay qua lại
nơi đây. Mỗi lần nghe được những lời nói ấy, tôi lại chột dạ. nhưng sau
đó nghĩ đến chuyện anh họ chưa từng biểu hiện ý tứ gì, tôi lại tự trách
mình không biết xấu hổ.
Nhưng khi anh họ thật sự muốn thổ lộ tình cảm, tôi lại cố gắng tìm cách trốn chạy.
Anh họ nói: “Em họ, thực ra mỗi lần ta đến thăm Ngụy phủ, chủ yếu là để được gặp nàng”.
Chàng nói câu đó vào một
buổi hoàng hôn sau bữa cơm chiều, tôi đang ngồi ngây người trong vườn
đào, anh họ đã bí mật đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Sau một hồi nhìn
nhau không nói, anh họ đã mạo muội thốt ra câu nói đó.
Câu nói của chàng đến với
tôi một cách vô cùng đường đột, tôi chưa hề có chút chuẩn bị nào về tâm
lý. Tôi nhìn chàng trân trối, không biết phải làm sao, thậm chí còn
không kịp ngượng ngùng, xấu hổ.
Đó là lúc mặt trời lặn, cả
bầu trời nhuốm một màu đỏ rực, từng đóa hoa đào cũng đang đốt lên những
đốm lửa nhỏ trong tiết trời xuân, cảnh sắc vô cùng lãng mạn.
Anh họ nói như vậy rõ ràng
là muốn thổ lộ tình cảm. Khi tôi ngạc nhiên nhìn chàng, tôi đọc được
trong mắt chàng một tình cảm mới lạ.
Bốn năn trước đây, tôi
thầm mong trộm nhớ anh họ với tâm hồn của một thiếu nữ ngây thơ, giờ
đây, anh họ đối với tôi cũng vẫn vậy. Cả hai đều đồng tâm nguyện ý, tâm
đầu ý hợp. Tôi lẽ ra phải e thẹn, phải tỏ ra xúc động, thậm chí nước mắt
phải rơi ướt đầm vạt áo.
Nhưng ngày hôm nay của bốn
năm về sau, khi anh họ nói với tôi như vậy, tôi chỉ có thể nhìn chàng
với một ánh mắt u uất rồi quay người bước đi.
Anh họ, sau bốn năm, Sở Sở đã trở thành một người vợ bị ruồng bỏ rồi, làm sao có thể xứng đáng với tấm chân tình của chàng được.
Tôi nghe tiếng anh họ gọi tên phía sau, tôi hoảng hốt chạy nhanh hơn.
Tôi nghĩ, anh họ chắc sẽ
không tới tìm tôi nữa. Tôi nghĩ, chắc anh họ cũng không để ý tới tôi
nhiều lắm đâu. Nghĩ rất nhiều, nghĩ tới khi đầu óc choáng váng, tôi úp
mặt trong chăn nức nở một mình.
Từ đó, mỗi khi ra khỏi
phòng, tôi đều quan sát nghe ngóng xem anh họ có đến phủ chơi không. Nếu
biết anh họ tới chơi, tôi tuyệt nhiên không ra khỏi phòng nửa bước.
Những lúc ấy, tôi thường tự giam mình trong phòng nhưng ánh mắt lại dõi
theo về phía vườn đào. Trong vườn đào có bóng một người đang chờ đợi.
Tôi đừng từ xa đăm đăm nhìn chàng. Tôi nghĩ lại bốn năm về trước, anh họ
đứng torng vườn đào, tôi nấp phía sau, cũng trộm nhìn về phía chàng như
vậy. Tôi vốn là một cô gái được giáo dục cẩn thận, khi để cho tình cảm
của mình bị thời gian nhấn chìm, tôi lại cảm thấy mình vô cùng kiên
cường và vĩ đại.
Bóng dáng từng chờ đợi
trong vườn đào kia luôn khiến tôi đau khổ. Nhưng tôi cũng không còn cách
nào khác. Bên ngoài miệng, tôi vẫn khẽ nói với chàng rằng, chàng hãy
mau về đi, Sở Sở không xứng đáng để chàng phải chờ đợi đâu. Nhưng cũng
chính những lúc ấy, trong sâu thẳm tâm hồn tôi lại thầm cầu trời khấn
Phật cho chàng đừng bỏ đi nơi khác.
Mâu thuẫn đó cũng khiến chính bản thân tôi ngạc nhiên. Lòng dạ tôi luôn rối bời, đứng ngồi không yên.
Sau đó, tôi mới phát hiện
ra rằng, tôi càng trốn tránh, anh họ lại càng cho rằng đó là biểu hiện
xấu hổ của các thiếu nữ. Thế là anh họ càng năng đến chơi hơn, thậm chí
còn ở lại hẳn trong nhà tôi, hàng ngày ra ra vào vào trong căn gác nhỏ.
Ngay cả bọn gia nhân vô tâm vô tính trong nhà cũng nhìn ra mọi chuyện,
thi thoảng bọn họ lại huýt sao một cách đầy ẩn ý.
Tôi ngồi trong phòng, hai tay chống cằm, ngây ra nhìn khuôn mặt mình trong gương.
Con bé a hoàn Lan Lan chạy
vào, vừa đưa tay che miệng cười vừa bẩm báo: “Tiểu thư, thiếu gia nói
có chuyện muốn thưa cùng tiểu thư, thiếu gia mời tiểu thư xuống lầu”.
“Em cứ nói là ta bị bệnh
rồi.” Tôi phản ứng tức thì, đưa tay lên ôm lấy lồng ngực đang nóng phát
sốt lên của mình. Tôi nghĩ là tôi ốm thật rồi.
Ngày hôm sau, Lan Lan lại
nói với tôi: “Tiểu thư, thiếu gia hỏi tiểu thư đã đỡ bệnh chưa. Thiếu
gia nói đã học qua một chút y thuật, ít nhiều cũng có thể thăm bệnh cho
tiểu thư được”.
Nói xong, con bé mỉm cười nhìn tôi, nói: “Tiểu thư có cần mời thiếu gia lên lầu bắt mạch không ạ?”.
Tôi nhìn Lan Lan, con bé a
hoàn này mới mười bốn mười lăm tuổi, còn chưa hoàn toàn trưởng thành,
sao lại co thể suy nghĩ tinh quái như vậy! Tôi giả bộ tức giận rồi đẩy
con bé ra khỏi phòng.
Vài ngày trôi qua, Lan Lan
lại chạy vào phòng nói với tôi: “Em họ, ngu huynh có một vật muốn được
cùng em họ thưởng thức, mong em họ hãy xuống lầu để cùng xem. Ngu huynh
nhớ nhung vô cùng đau khổ, không phân biệt rõ đêm ngày, chỉ có em họ mới
có thể giúp ngu huynh giải tỏa, cầu xin em họ hãy nghĩ tới tuổi tác đã
cao của nguyệt lão, mau mau xuống lầu đi…” Con bé a hoàn này từ sau khi
đã thân thuộc với tôi liền trở nên rất tùy tiện, nó còn dám bắt chước
điệu bộ của anh họ, đưa mắt lắc đầu, tay cầm quạt giấy hùng dũng đi đi
lại lại, giọng nói cũng bắt chước theo chàng. Mấy câu sau đó là do nó cố
ý thêm vào để trêu tôi!
Tôi bật cười, chạy lại đấm thùm thụp lên người con bé.
Anh họ có thứ gì muốn cho
tôi xem đây? Tôi cố gắng suy nghĩ, ngồi trước gương, hai má đỏ hồng. Ý
muốn được đi xuống lầu đang thúc giục, trỗi dậy trong người tôi.
Ma xui quỷ khiến thế nào,
tôi liền thay bộ quần áo vẫn hay mặc vào mùa xuân khi còn là thiếu nữ,
chậm rãi ngồi xuống trước gương, đánh phấn tô son, cẩn thận chải lại mái
tóc, cài một chiếc trâm lên bím tóc bên phải. Tôi cảm thấy thương cho
khuôn mặt đang ở trong gương kia nhưng rồi lại nở một nụ cười, còn nhớ
cách đây không lâu, chính chàng đã từng khen tôi có một sắc đẹp nghiêng
nước khuynh thành kia mà.
Con bé a hoàn Lan Lan quả
thực rất tinh quái! Thấy tôi ngồi soi gương chải tóc, nó đứng sau tôi
liên tục đưa tay lên che miệng cười. Tôi trợn mắt lườm nó một cái rồi
cũng ngại ngùng cười theo.
Nhẹ nhàng bước xuống lầu, tôi đã nhìn ngay thấy anh họ.
Chàng vội vàng bước lại
chỗ tôi. Tôi cảm nhận được trong từng bước chân của chàng là một thứ
tình cảm thân thiết, khăng khít. Tôi biết chàng đang nhìn tôi, tôi không
dám ngước lên nhìn chàng.
Anh họ nói, chúng ta đi dạo một chút trong vườn đào nhé. Tôi khe khẽ gật đầu, ngoan ngoãn bước theo phía sau.
Tôi tiếp bước theo những bước đi vững chắc của chàng, cố gắng kiềm chế nỗi xúc động và trái tim đang đập loạn xạ của mình.
Anh họ bỗng nhiên quay
người lại, cẩn thận rút trong tay áo ra một chiếc khăn tay. Tôi kinh
ngạc nhận ra rằng, đó là chiếc khăn mà bốn năm về trước, tôi đánh rơi
trước mặt chàng. Một chiếc khăn lụa bình thường với những nét thêu đơn
giản, vừa không quý giá cũng chẳng có gì đặc biệt, vậy mà anh họ vẫn giữ
gìn nó cho tới tận ngày hôm nay.
Chàng nhẹ nhàng đặt chiếc
khăn tay lên lòng bàn tay, mở nó ra. Chiếc khăn vẫn sạch sẽ như bốn năm
về trước. Tôi ngạc nhiên đến nỗi không thốt ra được lời nào, chỉ đứng
nhìn anh họ trân trối.
Bốn bề bỗng nhiên trở nên vô cùng yên ắng.
Những tia sáng mỏng như
cánh chuồn chuồn chiếu lên chiếc khăn tay, trong suốt, lấp lánh. Anh họ
thận trọng cầm chiếc khăn, tôi nhớ lại cảnh bốn năm về trước, chàng vội
vàng nắm chặt chiếc khăn trong tay khiến tôi hồn xiêu phách lạc.
Bây giờ, tôi đã lớn hơn
nhiều, anh họ cũng đã trưởng thành rồi. Sau bốn năm xa cách, giờ đây
chúng tôi lại đứng bên nhau, bốn mắt nhìn nhau, chúng tôi đều đọc được
trong ánh mắt của đối phương những tình cảm yêu thương dành cho nhau.
“Ta vẫn thường mang nó
theo bên mình.” Giọng nói của anh họ ấm áp, hiền từ, tôi thoáng cảm nhận
được trong gió mùi hương của hoa đào và cả mùi hương toát ra từ người
đàn ông trưởng thành ấy. Tôi bị mê hoặc bởi tất cả những điều đó.
Tôi bắt đầu cảm thấy bất
an, tôi đưa mắt nhìn về phía xa, vờ như đang ngắm cảnh hoặc đang suy
nghĩ một điều gì đó. Thực ra, trong lúc đó, tôi vừa không nhìn thấy gì
vừa không suy nghĩ được gì cả, cảnh vật trước mắt tôi trở nên mơ hồ, đầu
óc cũng rồi tinh như tơ vò.
“Em họ, chiếc khăn tay
này, nàng tặng luôn cho ta nhé?” Anh họ nở một nụ cười đẹp mê hồn, tôi
gật đầu ngờ nghệch. Trong lòng tôi thầm nghĩ, ngay cả trái tim của
thiếp, chàng cũng đã độc chiếm suốt bốn năm qua rồi.
“Thực ra, ta đã luôn nhớ
đến nàng.” Giọng nói của anh họ lúc này trở nên khàn khàn và trầm đục.
Chàng bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, đôi tay chàng to khỏe đúng như trong
tưởng tượng của tôi. Nhưng khi nắm tay tôi, đôi tay ấy lại vô cùng dịu
dàng và ấp áp.
“Anh họ…” Hành động đường đột của anh họ nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi thoáng giật mình, định rút tay ra theo bản năng.
Anh họ lại không để tôi
được như ý. Đôi tay chàng nắm lấy tay tôi chặt hơn, tôi lúc này giống
như chiếc khăn mà chàng nắm trong tay của bốn năm về trước, không thể
kháng cự được.
Anh họ khẽ kéo tay tôi, tôi đứng không vững liền ngã vào lòng chàng.
Anh họ ôm tôi trong vòng
tay của mình! Hai cánh tay chàng như chiếc kìm làm bằng thép, giữ chặt
lấy tôi, tôi không dám động đậy, để cơ thể mình được bao bọc bởi mùi
hương đàn ông nồng ấm mà tinh khiết đó.
Đây là điều mà tôi hằng
mong muốn, tôi thường xấu hổ mỗi lần gặp phải trong mơ; đây cũng không
phải là điều mà tôi hằng mong muốn, nó đến một cách quá đường đột, quá
mãnh liệt. Tôi không chịu đựng nổi. Nhưng tôi cũng không thể khước từ.
Tôi vốn dĩ đã là người của
tướng công rồi, dù rằng chàng đã bỏ rơi tôi. Trước đây, tôi chưa bao
giờ nghĩ rằng, trong suốt cuộc đời mình, ngoài tướng công ra, tôi còn có
thể ngã vào vòng tay của người đàn ông khác. Lúc đó, tư duy của tôi
đang hoạt động rất nhanh, tôi đang giằng xé giữa tiết hạnh và sự dâm
đãng.
Lúc đó, anh họ càng siết chặt vòng tay hơn, dường như chàng không muốn để tôi có thể tự do suy nghĩ lung tung.
Tôi khe khẽ thở dài, cuối
cùng cũng thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng ngả đầu vào ngực chàng. Tôi nghe rõ
cả tiếng đập thổn thức như tiếng hàng nghìn hàng vạn dùi trống trong
lồng ngực chàng.
Bốn năm qua, tình cảm dành cho anh họ luôn là thứ rõ ràng và vĩnh cữu nhất trong trái tim tôi.
Cuối cùng, tôi đã trở nên mềm yếu khi đối mặt với tình yêu.